Rời khỏi thành phố nhộn nhịp, chúng tôi tìm về với làng Sơ lam 1 để tận hưởng không khí trong lành nơi đây, để thả làn tóc vào cơn gió, để cảm nhận được mùi rơm rạ mới gặt trên cánh đồng, để nhìn thấy nhìn thấy đàn bò thung thăng gặm cỏ, để nhìn thấy nụ cười trên môi những đứa trẻ chăn trâu, thả diều. Trở về với nông thôn với lũy tre làng, tâm hồn tôi như được tiếp thêm năng lượng...
Đi dọc theo mương ruộng, đến một rẫy mì lớn, tôi bắt gặp một đứa bé khoảng độ chừng 7-8 tuổi. Cậu bé đang cặm cụi hái lá mì. Tôi nhìn cậu bé vô cùng thắc mắc bởi cây mì thường được đào lấy củ chứ không ai lấy lá bao giờ. Tưởng cậu bé nghịch ngợm tôi bèn đến hỏi: “Sao em hái nhiều lá vậy? Hái trụi lá rồi sao cây cho củ được?”.
Cậu bé cười cười nhìn tôi và nói: “Không chị, em hái để nấu canh”
Trước câu trả lời của bé, tôi bất ngờ có, hào hứng có. Bất ngờ bởi trước giờ tôi chỉ biết cây mì chỉ dùng củ để ăn chứ chưa bao giờ nghĩ lá mì để nấu canh vào giờ. Do đó, tôi rất hào hứng khi lần đầu tiên biết về món này. Tôi muốn được thử liền món ăn thú vị ấy. Món ăn mà tôi gọi tên là “món ăn 0 đồng”.
Không thể cưỡng lại sự tò mò, tôi hỏi cậu bé: Em có thể dạy cho chị cách nấu canh này được hông?
Em vẫn cười thật tươi và trả lời tôi: “Em chưa biết nấu,...nhưng chị em biết. Chị theo em về nhà đi, chị ấy sẽ bày cho chị”.
Trước lời mới “quyến rũ” ấy, tôi không thể ngăn bước chân mình được nữa. Tôi đi theo cậu bé lúc nào không hay.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà cậu bé. Em chạy ùa vào nhà, kéo chị hai ra để chào đón vị khách siêu tò mò là tôi.
Một cô gái bước ra. Đó là một thiếu nữ Bahnar dịu dàng hiền thục. Trông bạn ấy có vẻ bằng tuổi tôi. Thế là chúng tôi làm quen với nhau một cách dễ dàng. Bạn ấy tên là Y Lênh. Lênh dẫn tôi vô bếp. Gian bếp nho nhỏ mà ấm cúng vô cùng.
Chẳng đợi Lênh nói, tôi liền bắt chuyện:
“Mình mới được nghe em bạn nói về canh lá mì. Mình tò mò lắm, Lênh có thể chỉ cho mình được hông?”
Y Lênh chia sẻ:
“ Ừm, lá mì lá món canh không thể thiếu trong gia đình người Bahnar tụi mình. Nấu món này dễ lắm, hái lá mì rồi rửa sạch, cho vào cối giã và vắt bớt nước màu xanh của lá sau đó bỏ vào nồi nấu. Bởi bạn biết không? Món ăn này bắt nguồn từ cuộc sống vất vả của đồng bào chúng mình nên cách chế biến cũng đơn sơ giản dị như vậy”.
Tôi lại hỏi thêm: “Vậy lá mỳ có được nấu chung với nguyên liệu gì không, Lênh?”
“Có chứ, bình thường lá mì được nấu chung với cá đồng hay cá sông mà tụi mình bắt được. Nhưng bây giờ khi cuộc sống đã tốt hơn người ta còn có thể nấu với lòng đắng hay thịt heo”
Y Lênh càng nói, tôi càng bất ngờ. Món ăn 0 đồng ấy không chỉ dễ kiếm dễ làm mà nó còn phong phú hơn khi có thể kết hợp với nhiều loại nguyên liệu khác nhau.
Và hôm nay, tôi thực sự may mắn khi được thưởng thức món canh ấy. Khi Lênh mở nắp nồi ra, mùi thơm của món canh nhanh chóng lan ra cả gian bếp nhỏ. Tôi háo hức vô cùng. Không háo hức làm sao được bởi canh trông bắt mắt thế kia mà
Không để chúng tôi đợi lâu, Y Lênh múc ra từng bát cho tôi và cả em trai của bạn ấy nữa.
Mùi cay nồng xộc vào mũi tôi. Hơn cả tôi mong đợi, món canh 0 đồng ấy ngon lạ kì, nó mang cái vị mà có lẽ canh mùng tơi, canh cải,canh dền,..không thể có được. Phải chăng đó là mùi vị của núi rừng, của sự dân dã?
Tôi húp hết chẳng chừa miến nào, chị em Lênh nhìn tôi cười. Tôi biết rằng họ vui vì thấy tôi ăn ngon như thế.
Cảm ơn Y Lênh đã tận tình chỉ cho tôi cách chế biến món canh lá mì ấy. Mong rằng, món ăn đơn sơ giản dị nhưng không kém phần hấp dẫn này sẽ được nhiều người biết tới hơn nữa
Có lẽ, không đâu có một món canh đặc biệt như thế. Và tôi tin chắc rằng ai cũng sẽ bất ngờ khi được ăn món canh đặc biệt này.
Tạm biệt chị em Y Lênh, rời xa làng Sơ lam 1, mà hình ảnh bắt mắt cũng như hương vị đậm đà đền khó cưỡng của món canh đặc biệt ấy để lại trong tôi những ấn tượng không thể nào quên. Đây có lẽ là một cuối tuần đáng nhớ của tôi bởi tôi không chỉ được thưởng thức món ăn thơm ngon mà còn được thưởng thức tấm lòng thơm thảo của người dân nơi đây.
Các bạn còn biết không? Khi nói đến ẩm thực Kon Tum thì không thể không nhắc đến gỏi lá- một đặc sản nổi tiếng mà khi đến Kon Tum, du khách không thể không nán lại một chút để thưởng thức hương vị mộc mạc, dân dã ấy. Vị đậm đà của tôm và thịt, vị cay nồng của hạt tiêu hay chua nhè nhẹ của thứ nước chấm đặc biệt tan dần giữa chất thanh mát của các loại rau, khiến người ăn khó mà quên được.Chỉ có ở Kon Tum, nơi dòng Đăk Bla trong xanh uốn mình dưới chân núi Ngọc Lĩnh hùng vĩ, mới thấy hết cái vị rất riêng biệt, rất cao nguyên của món ăn thú vị này.
Comments