Có thể nói rằng, tuổi thơ nếu không có ông sẽ không còn là tuổi thơ nữa... “Leng keng, leng keng”, thanh âm quen thuộc năm nào chợt thoáng qua tai, lao xao trong tâm trí, từng tiếng “leng keng” xô nhau gõ cửa miền ký ức năm nào hiện ra rõ hình rõ nét, làm lòng mơn man nỗi nhớ thời ấu thơ. Âm thanh ấy chẳng đâu xa lạ, là tiếng chuông từ chiếc xe kem cũ kỹ, được thời gian ưu ái phủ lên bụi mờ thời gian, khiến cho ai nhìn vào cũng hoang hoải một nỗi nhớ về ngày bé thơ.
“Chiếc xe kem của ông già”- chúng tôi thường gọi vậy bởi cái tên nghe gần gũi, có chút đáng yêu, nhưng cũng một phần là vì chẳng ai trong chúng tôi biết tên thật của ông là gì! Chiếc xe kem cọc cạch suốt mấy mùa mưa nắng, chở theo tuổi thơ của chúng tôi khắp mọi nẻo phố phường Kon Tum. Dáng vẻ ông bán kem đầu tóc đã bạc trắng, làn da ngăm cùng với nụ cười đôn hậu dễ mến đã đi sâu vào ký ức, làm hoàn thiện bức tranh tuổi thơ bằng những mảnh ghép tươi sáng nhất.
Những ngày Kon Tum nóng như thiêu như đốt, cái nắng cắt da cắt thịt, chỉ cần bắt gặp được xe kem của ông, là lòng mừng rơn vui sướng. Lúc nhỏ chỉ cần điều nhỏ bé như vậy cũng đủ làm tâm trạng trở nên vui vẻ cả ngày! Bất kể ở đâu, lúc nào chỉ cần thấy xe kem của ông, tôi đều phải chạy theo để mua cho bằng được.
Có lẽ không chỉ với riêng tôi, mà với tất cả người dân nơi này ông đã trở nên quá đỗi thân thuộc! Hình ảnh gầy gò nhưng vẫn luôn đạp chiếc xe kem đi mọi ngõ ngách của thành phố khiến mọi người vừa thấy thương vừa thấy khâm phục, ông lại khá ít nói nhưng tôi tin là mọi người ai cũng sẽ cảm nhận được sự gần gũi nơi ông. Người ta đã quá quen với một chiếc xe kem giản dị, quá quen với một ông cụ già mấy mươi năm vẫn gồng gánh đạp xe, trao tận tay những que kem màu sắc, cũng như tô vẽ thêm một nét vào ký ức tuổi thơ của mỗi đứa trẻ nơi này!
Lẩn khuất trong ký ức, âm thanh đậm đà nhớ mãi từ cái thủa hồn nhiên rong chơi ấy cứ lao xao trở về, rồi bất chợt nở bung cảm xúc khi ta vô tình nghe đúng tiếng “leng keng” ngày bé. Cảm ơn ông đã là một mảnh ghép tuyệt vời trong trái tim, trong ký ức của con người, của mảnh đất Kon Tum này, đã khiến cho tuổi thơ những đứa trẻ trở nên giàu có và đẹp đẽ nhất có thể, nếu lỡ sau này có vắng đi tiếng “leng keng” năm đó, thì những dư vị, âm vang đó vẫn sẽ mãi luôn được lưu lại trong tâm thức, hình ảnh ông già bán kem sẽ mãi luôn ngự trị trong một góc ký ức của tuổi thơ!
Nguyễn Anh Thư- cựu học sinh THPT Kon Tum
------------------------- "Người ông của mọi đứa học sinh thế hệ chúng tôi, đúng, thật sự là bác bán kem huyền thoại. Bác hiện hữu trong tuổi thơ bất kì của chúng tôi từ khi tôi còn bé tẹo teo. Từ hồi mẫu giáo, đến cấp 1, cấp 2,cấp 3 và cho đến sau này đi đại học... Tôi nhớ mãi ly kem miễn phí của bác khi tôi học lớp 2. Đó là vào một buổi trưa tan học trời nắng gắt và hầm. Ngày đấy tôi không bán trú ở trường,12h30 rồi ba mẹ tôi chưa đến đón trong khi ra về lúc 11h. Tôi đứng đợi gần xe kem của bác từ 11h. Nắng đến vã mồ hôi, cặp thì nặng trịch. Bác hỏi tôi người nhà đâu sao đến đón lâu thế, rồi cho cho tôi mượn điện thoại gọi ba me. Ba mẹ tôi bận chút việc nên không thể đón tôi sớm. Bác đưa tôi ly kem và nói :"Cho con nè" . Tôi bảo :" cháu không có tiền mua ạ". Bác đáp lại tôi là nụ cười hiền lành và nói:" Ông không lấy tiền. Cho con đó. Ăn đi"... Và đương nhiên, một đứa trẻ khi đươc cho đồ ngọt sẽ tít mắt tít mũi lên và nhận lấy thưởng thức ngay. Bác ấy hiền lắm, cảm giác như ông tôi vậy, giọng nói ấm, từ tốn, phúc hậu, mái tóc bạc nhưng bác cực kì khỏe nha. Thấy ông đẩy xe kem đi mỗi ngày, khắp phố vậy á. Ly kem ấy là ly kem ngọt ngào nhất trước giờ tôi được nhận.
Cho tới bây giờ, mỗi lần về nhà và thấy bác là tôi nghĩ tới cây kem hồi xưa. Và theo quán tính, luôn chạy xe tới lại xe kem bác mua, ăn liền 3-4 cây, vừa ăn vừa nói chuyện với bác... Vui gì đâu."
(Khánh Ly- cựu học sinh THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)
--------------------------
Komentar