top of page
Rechercher
Photo du rédacteurKon Tum Ngược Ngắm

Về nhà ăn Tết, Gia Đình trên hết!

“Tích tắc đồng hồ đang trôi Tết đến còn vài ngày thôi…”

Không khí Tết rộn ràng tràn ngập khắp quê nhà làm tôi cũng thấy nôn nao trong lòng. Hồi nhỏ cứ vào cái đêm giao thừa tôi lại nằng nặc đòi ba cho đi xem pháo hoa. Tôi mê lắm mà ba không cho, ba bảo ở nhà cùng gia đình đón Tết thì mới trọn vẹn. Rồi năm học lớp 11, lúc ấy tôi đã được tự đi xe, thế là tôi cứ nài nỉ ba với mong muốn được đi xem pháo hoa cùng bạn cùng bè.

- Con lớn rồi mà ba...Ba cho con đi đi. Đi mà ba!

Tôi cứ bám đuôi ba như một đứa con nít. Và thế là ba cũng đồng ý. Tôi vui mừng hớn hở đi chơi mặc cho ba đang lo lắng vì tôi. Tôi biết ba sợ tôi đi sẽ không an toàn, tôi biết ông lo lắng. Nhưng sự háo hức đi chơi của một đứa mới lớn làm tôi quên đi nét mặt lo lắng của ba mình.

Pháo hoa đẹp lắm. Nhưng tôi cứ thấy thiếu thiếu một điều gì đó.

Xong xuôi tất cả, tôi vội vàng trở về nhà với gia đình. Nhà tôi chỉ cách quãng trường có 3 cây số nhưng tôi cảm thấy nó xa quá chừng. Chạy ngang qua thấy nhà nào nhà nấy chộn rộn xúm xít bên nhau mà tôi tủi thân dễ sợ. Vội vội vàng vàng, thiếu chút nữa là tôi tông phải một bé trai khoảng chừng 10 tuổi, mặt mày lấm lem. Em vội xin lỗi tôi:

- Xin lỗi chị, tại em...em gấp quá!

Em ấy nhỏ mà lễ phép ghê. Tôi biết mình là người có lỗi vì phóng xe nhanh, vậy mà em lạixin lỗi tôi trước.

- Không có gì đâu em. Xin lỗi em nha, em không sao là chị mừng rồi.

Tôi hỏi thêm:

- Mà sao em chưa về nhà nữa?

- Em phụ chú bán hoa đêm giao thừa ạ. Em mong về nhà lắm ạ, chắc bà và cái Bi đang đợi em.

Tôi lại tò mò hỏi thêm:

- Thế ba mẹ em đâu?

Nét mặt em cứ buồn buồn:

- Dạ ba mẹ đi làm xa, Tết này không về được chị.

Câu nói của em như cứa tim tôi. Chắc là em buồn lắm, buồn vì không có ba mẹ ở bên, buồn vì nhớ ba mẹ. Còn tôi, vừa cách đây vài tiếng tôi vừa mới làm họ lo lắng.

Tôi thương em quá, tôi muốn làm gì đó cho em.

- Chị đưa em về nhé!

- Có phiền chị không ạ?

- Không sao đâu, chị đưa em về được. Coi như chị lì xì cho em đó nhen.

Em cảm ơn tôi rối rít. Tôi cảm thấy tôi mới là người cảm ơn em. Câu chuyện của em làm tôi nhận ra nhiều điều mà tôi đã vô tình bỏ lỡ. Ấy chính là GIA ĐÌNH.

Tôi bỗng cảm thấy một niềm tin nào đó xuất hiện trong mình. Đó có lẽ là niềm tin về tương lai của em, tôi tin em sẽ sớm được đoàn tụ với ba mẹ.

Vậy là từ đó, tôi từ chối tất cả những lời mời của bạn bè rủ đi chơi giao thừa. Tôi muốn ở cạnh ba mẹ, tôi không muốn mình bỏ lỡ điều gì cả. Tôi trân trọng từng khoảng khắc được ở bên ba mẹ.Tự nhủ, ba mẹ có sống đời với mình đâu. Và mai đây, tôi sắp bước vào cánh cửa đại học, thời gian bên cạnh gia đình ngày càng ít, tôi lại càng trân quý hơn cái khoảng khắc có ba có mẹ bên cạnh mình.


----------------------- Đây là một câu chuyện mà mình đã viết trong dịp xuân năm nay với mong muốn gửi đến thông điệp cho mọi người: "Về nhà đón Tết, GIA ĐÌNH trên hết" ---------------------


5 vues0 commentaire

Comments


bottom of page